Ảnh minh họa.
Lúc mang bầu, tôi đã nghĩ sẽ ở cữ nhà mẹ ruột. Nhưng mẹ chồng tôi gọi điện, bảo bà sẽ thu xếp công việc ở quê để đến nhà chăm sóc tôi. Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng khá tốt nên tôi đồng ý ngay.
Trước khi tôi sinh nửa tháng, mẹ chồng khăn gói từ quê lên thành phố. Bà đem quần áo sơ sinh ra giặt hết một lượt rồi dọn dẹp nhà cửa sạch tinh tươm. Tôi chỉ ăn, nghỉ dưỡng và đợi đến ngày sinh con.
Gần một tháng nay, mẹ chồng chăm sóc tôi chu đáo hết mực. Bà không để tôi đụng tay vào việc gì ngoài cho con bú.
Hôm qua, hơn 11 giờ khuya, bụng đói cồn cào, tôi mò xuống bếp định kiếm gì ăn thêm. Khi thấy đèn nhà tắm còn sáng, tôi rất ngạc nhiên, không biết ai ở trong đó.
Tôi ra xem thì bàng hoàng khi thấy mẹ chồng tôi. Bà đang lúi húi giặt thau đồ của tôi và đồ bẩn của cháu. Tôi lên tiếng gọi mẹ. Bà quay ra, thấy tôi thì vội vã hỏi tôi giờ này còn xuống nhà tắm để làm gì, phải nhanh lên phòng với em bé.
Tôi thật thà kể chuyện đói bụng nên kiếm đồ ăn. Tôi cũng hỏi mẹ tại sao lại giặt giũ vào giờ này? Mẹ chồng tôi nói bà tranh thủ giặt trước để sáng sớm còn kịp đi chợ, nấu cơm và bế cháu. Thấy mẹ chồng chăm sóc mình khổ cực, tôi áy náy và thương bà quá. Tôi thật hạnh phúc khi được mẹ chồng quan tâm chiều chuộng như thế. Nhưng bà cứ quần quật cả ngày thế này thì tôi sợ khi tôi hết tháng ở cữ, bà lại ốm. Tôi không biết phải làm thế nào để giúp mẹ chồng đỡ vất vả?