Ảnh minh họa
8 tháng trước, lúc đó tôi đi tập thể dục buổi tối, thấy một cô gái trẻ mang bầu nhìn vẻ mặt khắc khổ, trên người đeo chiếc ba lô to, ngồi ở vệ đường. Lấy làm lạ, tôi đã lại gần và hỏi thăm mới biết cô ấy tên Ngọc, đã đi tìm phòng trọ cả buổi nhưng không có chỗ nào cho ở ghép. Bởi giá phòng đắt, cô ấy không đủ tiền ở một mình.
Ngọc nói yêu nhầm người nên bây giờ phải gánh hậu quả, cô ấy không hận người ta mà tự trách mình dại khờ, thiếu hiểu biết. Bây giờ bầu bì lớn, cô ấy không làm việc ở xưởng được nữa, cũng không dám về quê, sợ bố mẹ bị mang tiếng xấu với họ hàng.
Thương tình cô gái bụng bầu đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tôi bảo Ngọc về nhà mình sống và không lấy tiền phòng. Ngọc mừng lắm và cảm ơn rối rít.
Suốt mấy tháng sống ở nhà tôi, Ngọc rất chịu khó và chưa bao giờ tôi thấy phiền lòng về cô ấy. Sau khi Ngọc sinh con, tôi đã nhận bé làm con nuôi.
Đứa trẻ phải nuôi bộ, tiền sữa rất tốn kém, tiền dự trữ của Ngọc cũng sắp hết. Tôi đang mua nhà trả góp, hàng tháng phải trả lãi ngân hàng 12 triệu đồng. Lĩnh lương xong trong tay tôi còn lại 6 triệu để chi tiêu trong cả tháng. Tôi dự định tháng sau sẽ chi tiêu tiết kiệm hơn để dành tiền mua sữa cho bé.
Ngày hôm qua Ngọc nói ở gần nhà tôi có một bác hàng xóm nhận nuôi trẻ nhỏ. Ngọc muốn gửi con để đi làm, cô ấy bảo những tháng qua tôi đã giúp hai mẹ con rất nhiều. Bây giờ cô ấy phải kiếm tiền nuôi con, không thể dựa dẫm vào tôi mãi được.
Tôi không đồng ý vì bé mới được 4 tháng tuổi. Thêm vào đó, Ngọc sức khỏe còn yếu, nếu đi làm sớm, tiền kiếm được đồng nào lại chữa bệnh cho hai mẹ con hết thì khổ.
Tôi gợi ý với Ngọc nên nói sự thật cho bố mẹ cô ấy ở quê biết chuyện đứa bé. Nhìn cháu ngoại dễ thương, ông bà sẽ không giận hai mẹ con. Nếu gửi con về cho bà ngoại nuôi và mẹ đi làm thì sẽ yên tâm hơn.
Tôi nói đến thế nhưng Ngọc vẫn rất sợ không dám nói sự thật cho bố mẹ biết chuyện đứa bé. Tôi không biết phải giúp đỡ Ngọc thế nào nữa?